Vương quốc Hai Sicilie

(Đổi hướng từ Vương quốc Hai Sicilia)


Vương quốc Hai Sicilie (tiếng Ý: Regno delle Due Sicilie)[1] là một nhà nước ở miền Nam Bán đảo Ý, tồn tại từ năm 1816 đến năm 1861 dưới sự kiểm soát của một nhánh thuộc Vương tộc Bourbon Tây Ban Nha.[2] Vương quốc này là quốc gia có chủ quyền lớn nhất xét theo dân số và quy mô diện tích ở Bán đảo Ý trước khi nước Ý thống nhất, bao gồm Sicily và phần lớn diện tích Mezzogiorno ngày nay bao phủ toàn bộ Bán đảo Ý ở phía Nam Lãnh địa Giáo hoàng.

Vương quốc Hai Sicilie
1816–1861
Cờ của Hai Sicilia Hai Sicilia
Cờ của Hai Sicilia
Quốc huy Hai Sicilia
Quốc huy

Quốc caInno al Re
(Hymn to the King)
Vương quốc Hai Sicilia (màu lục).
Tổng quan
Thủ đôNapoli
Ngôn ngữ thông dụngTiếng Ý (chính thức),
Tiếng Sicilia, Tiếng Napoli
Tôn giáo chính
Công giáo Roma
Chính trị
Chính phủQuân chủ
• 1816–1825
Ferdinando I
• 1825–1830
Francis I
• 1830–1859
Ferdinando II
• 1859–1861
Francis II
Lịch sử 
• Thành lập
12 tháng 12 1816
• Thống nhất Ý
12 tháng 2 1861
Địa lý
Diện tích 
• 1860
111.900 km2
(43.205 mi2)
Dân số 
• 1860
8703000
Kinh tế
Đơn vị tiền tệDucat Hai Sicilia
Tiền thân
Kế tục
Vương quốc Sicilia
Vương quốc Napoli
Vương quốc Ý (1861–1946)

Hai Sicilie được hình thành khi Vương quốc Sicilia sáp nhập với Vương quốc Napoli, còn được gọi chính thức là Vương quốc Sicilia. Vì cả hai vương quốc đều được đặt tên là Sicilia nên chúng được gọi chung là "Hai Sicilia" (Utraque Sicilia, nghĩa đen là "cả hai Sicilia"), và vương quốc thống nhất đã lấy tên này. Vua của Hai Sicilia bị Giuseppe Garibaldi lật đổ vào năm 1860, sau đó người dân đã bỏ phiếu trong một cuộc trưng cầu dân ý để sáp nhập Vương quốc Sardinia của Vương tộc Savoia. Việc sáp nhập Vương quốc Hai Sicilia đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của quá trình thống nhất nước Ý và Vương quốc Ý mới được công bố ra đời vào năm 1861.

Hai Sicilia có nền nông nghiệp nặng nề, giống như các nhà nước khác của Ý.[3]

Quốc hiệu

Cái tên "Hai Sicilia" bắt nguồn từ sự phân chia của Vương quốc Sicilia thời trung cổ. Cho đến năm 1285, đảo SicilyMezzogiorno là bộ phận cấu thành của Vương quốc Sicilia. Do kết quả của Chiến tranh Kinh chiều Sicilia (1282–1302),[4] Vua Sicily đã mất Đảo Sicily (còn gọi là Trinacria) vào tay Vương quyền Aragon, nhưng vẫn cai trị phần lục địa nằm trên Bán đảo Ý. Mặc dù lãnh thổ của ông được biết đến một cách không chính thức là Vương quốc Napoli, nhưng ông và những người kế vị chưa bao giờ từ bỏ danh hiệu "Vua của Sicilia" và vẫn chính thức gọi vương quốc của họ là "Vương quốc Sicilia". Đồng thời, những người Aragon cai trị đảo Sicily cũng gọi nhà nước của mình là "Vương quốc Sicilia". Vì vậy, có hai vương quốc được gọi là "Sicilia":[4] do đó, khi 2 lãnh thổ này được thống nhất, các nhà cai trị mới lấy quốc hiệu là Vương quốc Hai Sicilia. Điều này đã được Đội tuyển bóng đá quốc gia Hai Sicilie, một câu lạc bộ bóng đá Ý sử dụng kể từ tháng 12 năm 2008.

Bối cảnh

Nguồn gốc của hai vương quốc

Cappella Palatina, nhà thờ của người thống nhất đầu tiên Roger II của Sicily.

Năm 1130, vua người Norman là Roger II thành lập Vương quốc Sicilia bằng cách thống nhất Bá quốc Sicilia với phần lãnh thổ phía Nam của Bán đảo Ý (khi đó được gọi là Công quốc Apulia và Calabria) và Quần đảo Malta. Kinh đô của vương quốc này là Palermo, nằm trên đảo Sicily.[5][6][7]

Dưới triều đại của Charles I xứ Anjou (1266–1285),[8] Chiến tranh Kinh chiều Sicilia (1282–1302) đã chia cắt vương quốc.[9][10] Charles, người gốc Pháp, đã để mất hòn đảo Sicily vào tay Nhà Barcelona, những nhà cai trị đến từ AragonCatalonia.[10][11] Charles vẫn là vua của lãnh thổ trên bán đảo, nơi được gọi một cách không chính thức là Vương quốc Napoli. Về mặt chính thức, Charles chưa bao giờ từ bỏ danh hiệu "Vua của Sicilia"; do đó tồn tại hai vương quốc riêng biệt tự gọi mình là "Sicilia".[12]

Sự cai trị trực tiếp của người Aragon và Tây Ban Nha

Vương quyền Aragon, với thời kỳ sở hữu lãnh thổ lớn nhất

Chỉ với Hòa ước Caltabellotta (1302), do Giáo hoàng Boniface VIII bảo trợ, hai vị vua của "Sicily" mới công nhận tính hợp pháp của nhau; nhà nước trên đảo Sicily lấy quốc hiệu là "Vương quốc Trinacria" trong bối cảnh chính thức,[14] mặc dù dân chúng vẫn gọi nó là Sicilie.[13] Năm 1442, Alfonso V của Aragon, vua của đảo Sicily, chinh phục Vương quốc Napoli và trở thành vua của cả hai.[4][cần nguồn tốt hơn] In 1442, Alfonso V of Aragon, king of insular Sicily, conquered Naples and became king of both.[14][15]

Alfonso V gọi vương quốc của mình bằng tiếng Latin là "Regnum Utriusque Siciliæ", có nghĩa là "Vương quốc của cả hai Sicilia".[16] Sau cái chết của Alfonso vào năm 1458, vương quốc lại bị chia cắt giữa anh trai John II của Aragon, người giữ hòn đảo Sicily, và đứa con ngoài giá thú là Ferdinand, người trở thành Vua của Napoli.[17][9] Năm 1501, Vua Ferdinand II của Aragon, con trai của John II, đồng ý giúp Louis XII của Pháp chinh phục Napoli và Milan. Sau khi Frederick IV bị buộc phải thoái vị, Vương tộc Bourbon của Pháp lên nắm quyền và Vua Louis XII của Pháp trị vì với vương hiệu là Louis III của Napoli trong 3 năm. Các cuộc đàm phán để phân chia khu vực thất bại, và người Pháp nhanh chóng bắt đầu những nỗ lực không thành công nhằm buộc người Tây Ban Nha ra khỏi Bán đảo Ý.[18]

Sau khi người Pháp thua trận Garigliano (1503), họ rời bởi Napoli. Ferdinand II sau đó đã thống nhất hai khu vực thành một vương quốc.[18] Từ năm 1516, khi Karl V, Hoàng đế La Mã Thần thánh, trở thành vị vua đầu tiên của Tây Ban Nha, cả Napoli và Sicilia đều nằm dưới sự cai trị trực tiếp của Đế chế La Mã Thần thánh và sau đó đi về giữa các lãnh thổ của Quân chủ HabsburgVương quốc Tây Ban Nha[19]. Năm 1530, Karl V đã trao các đảo MaltaGozo, từng là một phần của Vương quốc Sicilia cho Hiệp sĩ Cứu tế (sau này được gọi là Dòng Malta).[20] Vào cuối Chiến tranh Kế vị Tây Ban Nha, Hiệp ước Utrecht năm 1713 đã trao Sicily cho Công tước xứ Savoy,[21][22] cho đến khi Hiệp ước Rastatt năm 1714 để lại Napoli cho Hoàng đế Karl VI của Thánh chế La Mã.[23] Trong Hiệp ước La Hay (1720), Hoàng đế La Mã Thần thánh và Nhà cai trị xứ Savoia đổi Sicily lấy Sardinia, do đó thống nhất Napoli và Sicilia.[24][25]

Lịch sử

1816-1848

Lá cờ có khung của Vương quốc Hai Sicilies (khoảng những năm 1830) được phát hiện ở Palermo
Cuộc giao tranh giữa brigands và quân đội ở nông thôn
Cách mạng 1848 ở Sicily

Hiệp ước Casalanza đã khôi phục ngai vàng cho Ferdinand IV của Bourbon tại 2 nhà nước Vương quốc Napoli và Vương quốc Sicilia (nơi hiến pháp năm 1812 hầu như đã tước quyền của ông). Năm 1816, ông bãi bỏ hiến pháp và đưa Sicily sáp nhập hoàn toàn vào nhà nước mới, hiện được gọi chính thức là Regno delle Due Sicilie (Vương quốc hai Sicilie). Ferdinand IV lấy vương hiệu mới là Ferdinand I.

Một số thành tựu dưới sự quản lý của Vua Joseph BonaparteJoachim Murat, chẳng hạn như Bộ luật Dân sự, bộ luật hình sự và thương mại, đã được lưu giữ (và mở rộng đến Sicily). Ở phần đất liền của Vương quốc, quyền lực và ảnh hưởng của cả giới quý tộc và giáo sĩ đã giảm đi đáng kể, mặc dù phải trả giá bằng luật pháp và trật tự. Brigandage và việc sử dụng vũ lực chiếm đóng các vùng đất là những vấn đề mà Vương quốc được khôi phục thừa hưởng từ những người tiền nhiệm đến từ Vương tộc Bonaparte.

Đại hội Viên đã trao cho Đế quốc Áo quyền đóng quân trong vương quốc, và Áo, cũng như Đế quốc NgaVương quốc Phổ, nhấn mạnh rằng không có hiến pháp thành văn nào được cấp cho vương quốc. Vào tháng 10 năm 1815, Joachim Murat đổ bộ vào Calabria trong nỗ lực giành lại vương quốc của mình. Chính phủ đáp trả các hành động hợp tác hoặc khủng bố bằng sự đàn áp nghiêm khắc và đến tháng 6 năm 1816, nỗ lực của Murat đã thất bại và tình hình nằm trong tầm kiểm soát của chính phủ. Tuy nhiên, chính quyền Napoli đã chuyển từ chính sách hòa giải sang chính sách phản động. Tiểu thuyết gia người Pháp Henri de Stendhal, người đến thăm Napoli năm 1817, đã gọi vương quốc này là "một chế độ quân chủ lố bịch theo phong cách của Philip II".

Khi hoạt động chính trị công khai bị đàn áp, những người theo chủ nghĩa tự do đã tự tổ chức thành các hội kín, chẳng hạn như Carbonari, một tổ chức có nguồn gốc từ thời Vương tộc Bonaparte cai trị Napoli và đã bị đặt ngoài vòng pháp luật vào năm 1816. Năm 1820, một cuộc cách mạng do Carbonari và những người ủng hộ họ lên kế hoạch, nhằm vào việc có được một hiến pháp thành văn (hiến pháp Tây Ban Nha năm 1812), đã không diễn ra như kế hoạch. Tuy nhiên, Vua Ferdinand cảm thấy buộc phải ban hành hiến pháp mà những người theo chủ nghĩa tự do đang tìm kiếm (13 tháng 7). Cùng tháng đó, một cuộc cách mạng nổ ra ở Palermo, trên đảo Sicily, nhưng nhanh chóng bị đàn áp. Phiến quân từ Napoli đã chiếm đóng BeneventoPontecorvo, hai vùng đất thuộc Lãnh địa Giáo hoàng. Tại Đại hội Troppau (19/11), Liên minh Thần thánh (Hoàn thân Metternich là động lực) quyết định can thiệp. Ngày 23 tháng 2 năm 1821, trước sự chứng kiến của 50.000 quân Áo diễu hành bên ngoài kinh đô Napoli của mình, vua Ferdinand đã hủy bỏ hiến pháp. Một nỗ lực chống lại quân Áo của người Neapoli dưới sự chỉ huy của Tướng Guglielmo Pepe, cũng như của lực lượng nổi dậy không chính quy (Carbonari), đã bị đập tan và vào ngày 24 tháng 3 năm 1821, quân Áo tiến vào thành phố Napoli.

Tình trạng vô pháp luật ở nông thôn càng trở nên trầm trọng hơn do vấn đề tham nhũng hành chính. Một cuộc đảo chính được thực hiện vào năm 1828 nhằm mục đích buộc ban hành hiến pháp đã bị quân đội Napoli đàn áp (quân đội Áo đã rời đi vào năm trước). Vua Francis I (1825-1830) qua đời sau khi đến thăm Paris, nơi ông chứng kiến cuộc Cách mạng Tháng Bảy (1830). Năm 1829, ông đã thành lập Huân chương Công trạng Hoàng gia (Huân chương Hoàng gia của Francis I của Hai Sicilies). Người kế nhiệm ông là Vua Ferdinand II tuyên bố ân xá chính trị và thực hiện các bước nhằm kích hoạt nền kinh tế, bao gồm cả việc giảm thuế. Cuối cùng, thành phố Napoli đã được trang bị hệ thống chiếu sáng đường phố và vào năm 1839, tuyến đường sắt từ Napoli đến Portici đã được đưa vào hoạt động, những biện pháp này là dấu hiệu tiến bộ rõ ràng. Tuy nhiên, đối với đường sắt, Giáo hội vẫn phản đối việc xây dựng đường hầm vì tính 'thô tục' của chúng.

Năm 1836, vương quốc hứng chịu một trận Đại dịch tả khiến 65.000 người chỉ riêng ở Sicily thiệt mạng. Trong những năm tiếp theo, vùng nông thôn Napoli chứng kiến các cuộc nổi dậy lẻ tẻ ở địa phương. Vào những năm 1840, các tờ rơi chính trị bí mật được lưu hành nhằm trốn tránh sự kiểm duyệt. Hơn nữa, vào tháng 9 năm 1847, một cuộc nổi dậy đã chứng kiến những người nổi dậy băng từ đất liền Calabria đến đảo Sicily trước khi lực lượng chính phủ có thể đàn áp họ. Vào ngày 13 tháng 1 năm 1848, một cuộc nổi dậy công khai bắt đầu ở Palermo và các yêu cầu được đưa ra nhằm tái áp dụng hiến pháp năm 1812. Vua Ferdinand II bổ nhiệm một thủ tướng theo chủ nghĩa tự do, cắt đứt quan hệ ngoại giao với Đế quốc Áo và thậm chí còn tuyên chiến với nước này (ngày 7 tháng 4). Mặc dù những nhà cách mạng đã trỗi dậy ở một số thành phố đại lục bên ngoài Napoli ngay sau khi người Sicily chấp thuận các biện pháp mới (tháng 4 năm 1848), Sicily vẫn tiếp tục cuộc cách mạng của mình. Đối mặt với những phản ứng khác nhau trước hành động của mình, Vua Ferdinand, sử dụng Vệ binh Thụy Sĩ, đã chủ động ra lệnh đàn áp cuộc cách mạng ở Napoli (15 tháng 5) và đến tháng 7, lãnh thổ của vương quốc trên bán đảo lại nằm dưới sự kiểm soát của hoàng gia và đến tháng 9, cả Messina. Palermo, thủ đô và thành trì cuối cùng của quân cách mạng, đã rơi vào tay chính phủ vài tháng sau đó vào ngày 15 tháng 5 năm 1849.

1848-1861

Chân dung Ferdinand II của hai Sicilies, 1844
Ngư dân Napoli, 1853
Trận Volturno, ngày 1 tháng 10 năm 1860

Vương quốc Hai Sicilia, trong suốt giai đoạn 1848–1849, đã có thể đàn áp cuộc cách mạng và âm mưu ly khai của người đảo Sicily bằng lực lượng của chính họ, bao gồm cả Vệ binh Thụy Sĩ được thuê. Cuộc chiến tranh được tuyên bố ở Áo vào tháng 4 năm 1848, dưới áp lực của dư luận, chỉ là một sự kiện trên giấy tờ.

Năm 1849 Vua Ferdinand II 39 tuổi.[26] Ông ấy đã bắt đầu như một nhà cải cách; cái chết sớm của vợ ông (1836), tần suất bất ổn chính trị, mức độ và phạm vi kỳ vọng chính trị từ phía các nhóm khác nhau tạo nên dư luận, đã khiến ông phải theo đuổi một chính sách thận trọng nhưng độc đoán nhằm ngăn chặn về sự xuất hiện của một cuộc nổi loạn khác. Hơn một nửa số đại biểu được bầu vào quốc hội trong bầu không khí tự do năm 1848 đã bị bắt hoặc bỏ trốn khỏi đất nước. Chính quyền, trong cách đối xử với các tù nhân chính trị, khi quan sát "các yếu tố đáng ngờ", đã vi phạm các quyền của cá nhân được hiến pháp bảo đảm. Điều kiện tồi tệ đến mức khiến quốc tế chú ý; năm 1856 Vương quốc AnhĐệ Nhị Đế chế Pháp yêu cầu thả các tù nhân chính trị. Khi yêu cầu này bị bác bỏ, cả hai nước đã cắt đứt quan hệ ngoại giao. Vương quốc theo đuổi chính sách kinh tế bảo hộ; Nền kinh tế đất nước chủ yếu dựa vào nông nghiệp, các thành phố, đặc biệt là Napoli – với hơn 400.000 dân, là thành phố đông dân nhất Bán đảo Ý – "một trung tâm tiêu dùng hơn là sản xuất" (Santore p. 163) và là quê hương của sự nghèo đói được thể hiện rõ nhất bởi quần chúng Lazzaroni, tầng lớp nghèo nhất.

Sau khi đến thăm Napoli vào năm 1850, Gladstone bắt đầu ủng hộ những người chống đối những nhà cai trị Bourbon: sự “ủng hộ” của ông bao gồm một vài lá thư mà ông gửi từ Napoli đến Nghị viện ở London, mô tả “những điều kiện khủng khiếp” của Vương quốc miền Nam nước Bán đảo Ý và tuyên bố rằng "đó là sự phủ nhận của Chúa được dựng lên cho một hệ thống chính quyền". Những lá thư của Gladstone đã gây ra những phản ứng nhạy cảm trên toàn châu Âu và giúp gây ra sự cô lập về mặt ngoại giao trước cuộc xâm lược và sáp nhập Vương quốc Hai Sicilia của Vương quốc Sardinia để tạo ra Vương quốc Ý thống nhất. Về mặt hành chính, Napoli và Sicily vẫn là những đơn vị riêng biệt; năm 1858, Bưu điện Neapoli phát hành tem bưu chính đầu tiên; tiếp theo là tại Sicily vào năm 1859.

Cho đến năm 1849, phong trào chính trị trong giai cấp tư sản, đôi khi mang tính cách mạng, theo xu hướng của người Napoli là người Sicilia chứ không phải người Ý; Sicily vào năm 1848–1849 đã nỗ lực giành được mức độ độc lập cao hơn khỏi Napoli thay vì một nước Ý thống nhất. Do tình cảm của công chúng đối với sự thống nhất của Ý khá thấp ở Vương quốc Hai Sicilia, nên quốc gia này không được coi là đối tượng mua lại trong các kế hoạch trước đó của Camillo Benso, Bá tước xứ Cavour - thủ tướng của Vương quốc Sardinia. Chỉ khi Đế quốc Áo bị đánh bại vào năm 1859 và việc thống nhất miền Bắc Bán đảo Ý (trừ Venetia) hoàn thành vào năm 1860, Giuseppe Garibaldi, người đứng đầu cuộc Viễn chinh nghìn người, mới phát động cuộc xâm lược Sicily[27], với sự đồng lõa của Bá tước xứ Cavour; sau một chiến dịch thành công ở Sicily, ông tiến vào đất liền và giành chiến thắng trong trận Volturno với một nửa quân đội của ông là tình nguyện viên địa phương. Vua Francis II (từ năm 1859) rút lui về cảng Gaeta kiên cố, nơi ông đầu hàng và thoái vị vào tháng 2 năm 1861 sau Cuộc vây hãm Gaeta. Trong cuộc chạm trán ở Teano, Garibaldi gặp Vua Victor Emmanuel, ông ấy đã chuyển giao cho Vua Victor vương quốc Hai Sicilia vừa được chinh phục, và nhà vua đã cho sáp nhập nó vào Vương quốc Sardinia, trở thành Vương quốc Ý vào năm 1861. Nơi từng là Vương quốc của Hai Sicilies trở thành Mezzogiorno của Ý[28][29][30][31][32][33].

Hành chính

Tỉnh và quận của Vương quốc Hai Sicilia

Lãnh thổ trên bán đảo của vương quốc được chia thành 15 tỉnh[34][35] và lãnh thổ hải đảo ở Sicily được chia thành 7 tỉnh.[36] Bản thân hòn đảo này có địa vị hành chính đặc biệt, với trụ sở đặt tại Palermo. Năm 1860, khi Hai Sicilia bị Vương quốc Sardinia chinh phục, các tỉnh này trở thành các tỉnh của Vương quốc Ý, theo luật Urbano Rattazzi.[37]

Các tỉnh trên bán đảo

Tỉnh ở Hải đảo

Quân chủ

Trong suốt lịch sử của mình, Vương quốc Hai Sicilia được trị vì bởi 4 vị quân chủ đến từ Vương tộc Borbone-Hai Sicilie, một chi nhánh của Vương tộc Bourbon Tây Ban Nha có khởi phát từ người con trai thứ 3 của Carlos III của Tây Ban NhaFerdinando I.

TênChân dungSinhHôn nhânMất
Ferdinand I
1816–1825
12 tháng 1 năm 1751
Naples
con trai của Carlos VII và Maria Amalia xứ Sachsen
Marie Caroline của Áo
12 tháng 5 năm 1768
17 người con

Lucia Migliaccio xứ Floridia
27 tháng 11 năm 1814
không có con cái
4 tháng 1 năm 1825
Naples
73 tuổi
Francis I
1825–1830
14 tháng 8 năm 1777
Naples
con trai của Ferdinand IMaria Carolina của Áo
Maria Isabella của Tây Ban Nha
6 tháng 7 năm 1802
12 người con
8 tháng 11 năm 1830
Naples
53 tuổi
Ferdinand II
1830–1859
12 tháng 1 năm 1810
Palermo
con trai của Francis I và Maria Isabella của Tây Ban Nha
Maria Christina xứ Savoy
21 tháng 11 năm 1832
1 người con

Maria Theresa của Áo
9 tháng 1 năm 1837
12 người con
22 tháng 5 năm 1859
Caserta
49 tuổi
Francis II
1859–1861
16 tháng 1 năm 1836
Naples
con trai của Ferdinand II và Maria Christina xứ Savoy
Maria Sophie của Bayern
8 tháng 1 năm 1859
1 người con
27 tháng 12 năm 1894
Arco
58 tuổi

Vào năm 1860–61, với ảnh hưởng từ Vương quốc Anh và sự tuyên truyền của William Ewart Gladstone, vương quốc Hai Sicilia đã bị sáp nhập vào Vương quốc Sardinia và danh hiệu vua của Hai Sicilia bị tước bỏ. Nó vẫn được người đứng đầu Nhà Borbone-Hai Sicilie hiện nay tuyên bố chủ quyền.

Lịch sử phát triển dân cư

YearVương quốc NapoliVương quốc SiciliTổngTham khảo
18195,733,430
[38]
1827
~7,420,000[39]
18286,177,598
[38]
1832
1,906,033
[38]
18396,113,259
~8,000,000[38][40]
18406,117,598~<1,800,000 (est.)7,917,598[41]
18486,382,7062,046,6108,429,316[40]
18516,612,8922,041,5838,704,472[42]
18566,886,0302,231,0209,117,050[43]
1859/606,986,9062,294,3739,281,279[44]

Vương quốc Hai Sicilia có dân số đông, kinh đô Napoli là thành phố lớn nhất ở Bán đảo Ý, lớn hơn ít nhất ba lần so với bất kỳ nhà nước Ý đương thời nào khác. Vào thời kỳ đỉnh cao, vương quốc có một đội quân gồm 100.000 binh sĩ mạnh mẽ và một bộ máy quan liêu lớn.[45] Napoli là thành phố lớn nhất vương quốc và là thành phố lớn thứ ba ở châu Âu. Thành phố lớn thứ hai là Palermo trên đảo Sicily, lớn thứ ba ở Ý.[46] Vào những năm 1800, vương quốc trải qua sự gia tăng dân số lớn, tăng từ khoảng 5 lên 7 triệu.[47] Nó chiếm khoảng 36% dân số trên Bán đảo Ý vào khoảng năm 1850.[48]

Bởi vì vương quốc không thành lập cơ quan thống kê cho đến sau năm 1848,[49] hầu hết số liệu thống kê dân số trước năm đó là những ước tính và điều tra dân số được người đương thời cho là không chính xác.[38]

Quốc phòng

Quân đội Hai Sicilia là lực lượng trên bộ của Vương quốc, nó được thành lập bởi các vị vua thuộc chi nhánh của Vương triều Bourbon Tây Ban Nha, sau các sự kiện của Chiến tranh Kế vị Ba Lan. Quân đội sụp đổ trong cuộc Viễn chinh nghìn người. Ở thời cực thịnh, đội quân có hơn 100.000 người với trang bị đầy đủ.

Real Marina là lực lượng hải quân của Vương quốc. Đây là lực lượng hải quân quan trọng nhất của Ý trước khi thống nhất.

Bảo trợ nghệ thuật

Lịch sử dân cư

Quốc phòng

Kinh tế

Giáo dục

Địa lý

Quân chủ

Tham khảo

Xem thêm

  • Alio, Jacqueline. Sicilian Studies: A Guide and Syllabus for Educators (2018), 250 pp.
  • Eckaus, Richard S. "The North-South differential in Italian economic development." Journal of Economic History (1961) 21#3 pp: 285–317.
  • Finley, M. I., Denis Mack Smith and Christopher Duggan, A History of Sicily (1987) abridged one-volume version of 3-volume set of 1969)
  • Imbruglia, Girolamo, ed. Naples in the eighteenth century: The birth and death of a nation state (Cambridge University Press, 2000)
  • Mendola, Louis. The Kingdom of the Two Sicilies 1734-1861 (2019)
  • Petrusewicz, Marta. "Before the Southern Question: 'Native' Ideas on Backwardness and Remedies in the Kingdom of Two Sicilies, 1815–1849." in Italy's 'Southern Question' (Oxford: Berg, 1998) pp: 27–50.
  • Pinto, Carmine. "The 1860 disciplined Revolution. The Collapse of the Kingdom of the Two Sicilies." Contemporanea (2013) 16#1 pp: 39–68.
  • Riall, Lucy. Sicily and the Unification of Italy: Liberal Policy & Local Power, 1859–1866 (1998), 252pp
  • “Francis I. of the Two Sicilies” . Encyclopædia Britannica. 10 (ấn bản 11). 1911. tr. 936.
  • Villari, Luigi (1911). “Ferdinand II. of the Two Sicilies” . Encyclopædia Britannica. 10 (ấn bản 11). tr. 268.
  • Villari, Luigi (1911). “Francis II. of the Two Sicilies” . Encyclopædia Britannica. 10 (ấn bản 11). tr. 936.
  • Zamagni, Vera. The economic history of Italy 1860–1990 (Oxford University Press, 1993)

Liên kết ngoài