Chiến dịch Unthinkable

Chiến dịch Bất Khả Tư Nghị
Một phần của Chiến tranh thế giới thứ hai

Vị trí của lực lượng Đồng minh tại Trung Âu ngày 10 tháng 5 năm 1945
Thời gianTrong hoặc sau 1 thời điểm trong năm 1945 (dự kiến)
Địa điểm
Kết quảBị hủy và không bao giờ được thực hiện
Tham chiến

Đồng Minh phương Tây:

 Liên Xô
Chỉ huy và lãnh đạo
Harry Truman
Dwight D. Eisenhower
Walter Bedell Smith
Omar Bradley
Jacob L. Devers
Hoyt Vandenberg
Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Winston Churchill
Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Arthur Tedder
Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Frederick E. Morgan
Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Humfrey Gale
Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland James Robb
Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Bernard Montgomery
Liên Xô Joseph Stalin
Liên Xô Vyacheslav Molotov
Liên Xô Aleksandr Vasilevsky
Liên Xô Georgy Zhukov
Liên Xô Lavrenty Beria
Liên Xô Boris Shaposhnikov
Liên Xô Georgy Malenkov
Liên Xô Nikolai Kuznetsov
Liên Xô Aleksandr Novikov
Liên Xô Semyon Timoshenko
Lực lượng
Hoa Kỳ/Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland: 1 triệu quân (100 sư đoàn)
100,000 quân Wehrmacht tái vũ trang
Quân Ba Lan tự do
Quân kháng chiến Ba Lan

Liên Xô: Hồng quân

  • 228 Sư đoàn bộ binh
  • 36 Sư đoàn bọc thép
  • 11,802 Máy bay chiến thuật
  • 960 Máy bay chiến lược

Chiến dịch Unthinkable còn được gọi là Chiến dịch Bất Khả Thi, là tên gọi của 2 kế hoạch liên quan tới xung đột của Đồng minh phương TâyLiên Xô. Cả hai đều được Thủ tướng Anh Winston Churchill ra lệnh năm 1945 và được Lực lượng Tham mưu kế hoạch chung Hoàng gia Anh phát triển vào kết thúc cuộc chiến tại châu Âu trong thế chiến 2.

Việc đầu tiên của 2 kế hoạch giả định là tấn công lực lượng Liên Xô đang đóng quân tại Đức để "áp đặt ý muốn của quân Đồng minh phương Tây" với Liên Xô và buộc Joseph Stalin tôn trọng hiệp đinh về vấn đề tương lai Trung Âu. Khi những đánh giá ban đầu cho rằng "tưởng tượng", kế hoạch ban đầu bị hủy bỏ. Tên gọi được sử dụng thay vì kịch bản phòng vệ, trong đó Anh đề phòng Liên Xô hướng về Bắc Hải, và Đại Tây Dương theo sau sự rút lui của Mỹ từ lục địa.

Nghiên cứu trở thành kế hoạch đầu tiên trong Chiến tranh lạnh - kế hoạch dự phòng cho chiến tranh với Liên Xô. Cả hai kế hoạch đều được tối mật vào thời điểm tạo thành và mãi đến năm 1998 mới được công bố.

Quá trình tấn công

Các hướng tấn công theo kế hoạch

Mục tiêu chính của hoạt động được công khai như sau: "áp đặt Nga theo ý muốn của Hoa Kỳ và Anh. Mặc dù "ý muốn" của cả hai nước được định nghĩa là thỏa thuận diện tích lãnh thổ Ba Lan, không nhất thiết giới hạn trách nhiệm quân sự". Từ "Nga" được sử dụng khắp tài liệu, như trong thời gian Đế quốc thì được sử dụng thay cho Đế quốc Nga, và Liên Xô là quốc gia kế tục.

Các Tổng tham mưu cho rằng số lượng quân khổng lồ của Liên Xô được triển khai tại châu Âu, và nhận định rằng Stalin không đáng tin cậy, tạo mối hiểm họa của Liên Xô lên phương Tây. Sự vượt trội của Liên Xô khá lớn với tỉ lệ 4:1 quân số, 2:1 xe tăng vào cuối cuộc chiến ở châu Âu. Liên Xô chưa phát động cuộc tấn công vào Nhật Bản, vì vậy nhiều giả định cho rằng Liên Xô sẽ liên minh với Nhật Bản nếu phương Tây bắt đầu chiến sự.

Giả thuyết cũng cho rằng sẽ tấn công Liên Xô giúp đỡ châu Âu vào ngày 1/7/1945. Kế hoạch giả định rằng một cuộc tấn công bất ngờ với 47 sư đoàn của Anh và Hoa Kỳ tại Dresden, giữa giới tuyến Liên Xô. Lực lượng này chiếm gần nửa khoảng 100 sư đoàn (khoảng 2.5 triệu quân) sẵn sàng của Anh, Mỹ và Canada vào thời điểm đó.

Kế hoạch được Ủy ban Tổng Tham mưu Anh cho rằng không khả thi khi xét mặt quân sự vì điểm mạnh là lực lượng Liên Xô đang đóng tại châu Âu và Trung Đông, nơi được tình báo cho rằng sẽ diễn ra. Phần lớn các cuộc tấn công được thực hiện bởi lực lượng Anh, Mỹ, cũng như Ba Lan và trên 100,000 quân Wehrmacht của Đức. Bất cứ thành công nhanh chóng có thể gây bất ngờ đơn độc. Nếu thành công không nhanh chóng trước khi mùa đông bắt đầu lực lượng đồng minh sẽ tấn công tổng lực kèo dài cuộc chiến. Bản báo cáo ngày 22/5/1945 cho rằng quá trình tấn công là "nguy hiểm".

Quá trình phòng thủ

Để đáp ứng chỉ thị của Churchill ngày 10/6/1945, bản báo cáo các bước hoạt động tiếp theo viết về việc "những biện pháp được yêu cầu để đảm bảo an ninh của nước Anh trong trường hợp chiến tranh với Nga trong tương lai gần". Lực lượng Hoa Kỳ dịch chuyển đến Thái Bình Dương dự kiến tấn công Nhật Bản, và Churchill cho rằng khi lực lượng này rút lui mối đe dọa của Liên Xô lên Tây Âu tăng cao. Báo cáo cho rằng nếu Hoa Kỳ tập trung tại mặt trận Thái Bình Dương, Vương quốc Anh chống chọi "là điều tưởng tượng".

Lực lượng Tham mưu kế hoạch chung Hoàng gia Anh bác bỏ ý kiến của Churchill giữ vững vùng chiếm đóng của địch trên lục địa khi kế hoạch tác chiến không thuận lợi. Nó được vạch ra rằng lực lượng Không quânHải quân Hoàng gia sẽ chống lại, mặc dù các cuộc tấn công bằng tên lửa không được dự báo trước, không có phương tiện kháng cự ngoài ném bom chiến lược.

Các cuộc thảo luận kế tiếp

Năm 1946 giữa căng thẳng về khu vực chiếm đóng của Liên Xô và Đồng minh ở châu Âu bùng lên. Vấn đề này được xem làm bùng lên căng thẳng lớn hơn. Khu vực đó là Julian March (Đông nam Âu, khu vực ngày nay giữa Croatia, Slovenia, và Italy), và ngày 30/8/1946 các cuộc thảo luận không chính thức giữa Tổng tham mưu trưởng Hoa Kỳ và Anh về vấn đề xung đột phát triển và chiến lược tốt nhất cho cuộc chiến tại châu Âu. Vấn đề vùng yếu địa lại được thảo luận, Dwight D. Eisenhower cho rằng nên rút khỏi các quốc gia nghèo, chứ không phải Ý, trạng thái gần tương tự Anh.

Tham khảo