Chiến tranh Ba Vương quốc

Chiến tranh Ba Vương quốc,[b] đôi khi được gọi là Nội Chiến Đại Anh,[c] là một loạt chằng chịt các xung đột từ năm 1639 đến năm 1653 diễn ra tại Vương quốc Anh, Vương quốc IrelandVương quốc Scotland, ba vương quốc riêng nhưng có chung một vua là Charles I. Những xung đột này – bao gồm nổi loạn, nội chiến và xâm lược – liên quan đến các tranh chấp về chính trị và tôn giáo. Nổi bật nhất trong số đó là cuộc Nội chiến Anh. Chiến tranh Ba Vương quốc kết thúc với việc quân đội Nghị viện Anh đánh bại các phe phái khác, tử hình nhà vua, bãi bỏ nền quân chủ, và thiết lập Thịnh vượng chung Anh, một nền cộng hòa nhất thể cai trị cả quần đảo Anh cho tới năm 1660.

Chiến tranh Ba Vương quốc
Một phần của Chiến tranh tôn giáo châu Âu
Charles I in Three Positions tranh của Anthony van Dyck, 1635–1636
Quốc vương của ba vương quốc: Charles I trong ba cương vị, tranh của Anthony van Dyck, 1633
Thời gian1639–1653 (14 năm)
Địa điểm
Kết quả

Quân đội Nghị viện Anh đánh bại tất cả phe địch

  • Xử tử Vua Charles I của Anh
  • Vua Charles II của Anh lưu vong
  • Đánh bại phái Hợp bang Ireland
  • Đánh bại phái Giao ước Scotland
  • Thành lập Thịnh vượng chung với thể chế cộng hòa
Tham chiến
Phái Bảo hoàng Anh, Ireland và Scotland Phái Giao ước Scotland
Phái Hợp bang Ireland Phái Nghị viện
Chỉ huy và lãnh đạo
  • Đệ nhất hầu tước của Argyll,
  • David Leslie,
  • Robert Monro (ở Ireland)
  • Hội đồng Tối cao Liên bang,
  • Owen Roe O'Neill (ở Ulster),
  • Thomas Preston (ở Leinster),
  • Garret Barry (ở Munster),
  • John Burke (ở Connacht),
  • Edmund O'Dwyer (ở Munster)
  • Bá tước của Essex,
  • Công tước của Manchester,
  • Thomas Fairfax,
  • Oliver Cromwell,
  • George Monck (ở Scotland),
  • Michael Jones (ở Ireland),
  • Henry Ireton (ở Ireland)
Thương vong và tổn thất
50.000 người Anh và người Wales[1]??34.000[1]
127.000 người Anh và xứ Wales không tham chiến đã tử trận (bao gồm khoảng 40.000 thường dân)[a]

Chú thích

Tham khảo