Liverpool F.C. 4–3 Newcastle United F.C. (1996)

trận đấu bóng đá năm 1996 giữa Liverpool F.C. và Newcastle United F.C.

Ngày 3 tháng 4 năm 1996, Liverpool phải đối đầu với Newcastle United tại Giải bóng đá Ngoại hạng Anh mùa bóng 1995-96 và họ đã giành chiến thắng 4-3 nhờ các pha lập công của Robbie FowlerStan Collymore, mỗi người một cú đúp. Các bàn thắng của Newcastle được thực hiện bởi Les Ferdinand, David Ginola, và Faustino Asprilla.

Liverpool 4–3 Newcastle United
Áp phích trận đấu
Sự kiệnGiải bóng đá Ngoại hạng Anh 1995-96
Ngày3 tháng 4 năm 1996
Địa điểmAnfield, Liverpool
Cầu thủ xuất sắc
nhất trận đấu
Steve McManaman (Liverpool)
Trọng tàiMike Reed (Birmingham)
Khán giả40.702

Trước trận đấu, cả hai đội đều bị mất điểm nhưng đều có chung mục tiêu muốn bám đuổi, thu hẹp khoảng cách với Man United và vượt mặt đội bóng này để leo lên ngôi vô địch. Newcastle United, đã giành tổng cộng 12 điểm vào tháng 1, nhưng thi đấu không tốt trong suốt tháng 3, họ chỉ giành được chiến thắng một trận trong bốn vòng đấu. Liverpool đã thắng sáu trên chín trận trong tháng 2 và tháng 3, ghi nhiều bàn thắng nhất và để thủng lưới ít nhất trong các trận đấu này.

Liverpool bắt đầu trận đấu một cách thuyết phục và tiền đạo Robbie Fowler ghi bàn thắng đầu tiên của trận đấu. Tiền đạo Newcastle là Les Ferdinand ghi bàn cân bằng tỷ số ở phút thứ mười và cầu thủ chạy cánh David Ginola ghi bàn thứ hai cho Newcastle bốn phút sau đó. Fowler ghi bàn trong thời gian đầu hiệp hai để cân bằng tỷ số nhưng Faustino Asprilla đã lập lại lợi thế dẫn trước ở phút thứ 57. Stan Collymore cân bằng tỷ số cho Liverpool ở phút thứ 68. Trong thời gian cuối trận, Collymore đã ghi bàn thắng thứ hai của anh trong những trận đấu liên quan đến Ian Rush và John Barnes. Chung cuộc Liverpool thắng 4-3.

Trận đấu được xem là trận đấu hay nhất Premier League trong lịch sử của giải đấu. Huấn luyện viên của Newcastle Kevin Keegan mô tả nó như là một "trận đấu cổ điển" trong khi Huấn luyện viên của Liverpool, Roy Evans cho biết "trận đấu có tính giải trí là trên hết" và năm 2003 đã được trao giải trận đấu hay nhất thập kỷ nhân kỷ niệm 10 năm ra đời Premier League.[1] Kết quả trận đấu không ảnh hưởng nhiều đến chức vô địch khi nhà vô địch Man United chỉ thua một trong các trận còn lại.[2]

Vài nét về hai câu lạc bộ

Liverpool và Newcastle United là hai trong số những câu lạc bộ lớn nhất trong bóng đá Anh.[3] Mặc dù không có giành được một danh hiệu lớn kể từ năm 1969, câu lạc bộ vùng Tyneside có lượng fan đông đảo trong 63 mùa từ 1946 -47 đến 2009-10.[4] Trong những năm 1970 và 1980, Liverpool trở thành câu lạc bộ thành công nhất ở Anh, tích lũy 11 chức vô địch trong thời gian 17 năm.[5] Từ mùa bóng 1993-94, trong các trận đấu, Newcastle đã thắng được ba lần và Liverpool một lần, các trận đấu còn lại kết thúc với tỷ số hòa.[6]

Trước trận đấu

Bảng xếp hạng Premier League (30 tháng 3 năm 1996)[7]
STTCâu lạc bộSTTHBBTBBHSĐ
1Manchester United3220755930+2967
2Newcastle United3020465528+2764
3Liverpool3117866027+3359

Cả hai câu lạc bộ đều đã bị thua trong trận đấu trước đó. Liverpool thua 1-0 trước Nottingham Forest tại sân City Ground ngày 23 tháng 3 năm 1996, với bàn thắng duy nhất được ghi bởi tiền vệ Steve Stone.[8] Đây là thất bại đầu tiên của Liverpool trong 21 trận đấu gần nhất trên tất cả các đấu trường.[8] Cùng ngày, Newcastle thua 2-0 trước Arsenal - đây là thất bại thứ ba của họ trong 5 trận gần nhất.[9] Do đó, Newcastle bị Manchester United bỏ cách ba điểm vì Quỷ đỏ đã giành ba điểm nhờ bàn thắng của tiền đạo Eric Cantona vào lưới của Tottenham.[10]

Mặc dù Newcastle đã đá hai trận với Manchester United nhưng lợi thế của họ là kém hơn so với thời điểm cuối tháng 1 khi họ cách Manchester United 12 điểm.[11] Khi cả hai đội gặp nhau vào tháng 3 tại St James'Park, Cantona ghi bàn thắng cho Manchester United và thủ môn Peter Schmeichel đã cản phá cú sút của tiền vệ Peter Beardsley và tiền đạo Les Ferdinand.[12] Chiến thắng này là chiến thắng liên tiếp thứ chín của Manchester United tại Premier League, kể từ khi đánh bại Newcastle 2-0 trong trận đấu lượt đi tại Old Trafford vào tháng 12 năm 1995.[12]

Trận đấu đã cho thấy Liverpool chưa chắc sẽ giành được chức vô địch giải đấu. Mặc dù ghi được nhiều bàn thắng nhất và để thủng lưới ít nhất trong top ba, nhưng họ đã hòa bốn trận và kém điểm hơn đội đứng ở vị trí thứ hai là Newcastle. Tuy nhiên, Liverpool lại đá hay hơn tại bán kết FA Cup, khi đánh bại Aston Villa 3-0 để đặt chân vào trận chung kết với Manchester United và khả năng rằng họ sẽ đạt được chức vô địch FA Cup.[13]

Diễn biến

Chiến thuật

Huấn luyện viên của Newcastle Kevin Keegan thực hiện một sự thay đổi cho đội bóng sau trận đấu trước đó của họ, mà họ đã thua Arsenal. Keegan thay thế hậu vệ Warren Barton cùng Steve Watson.[14] Họ đã sử dụng chiến thuật 4-4-2, với Faustino Asprilla và Les Ferdinand là hai trung phong với David Ginola và Peter Beardsley là những tiền vệ hỗ trợ tấn công[15]. Liverpool thay thế Michael Thomas với Jamie Redknapp bằng Dominic Matteo với Rob Jones.[16] Roy Evans triển khai một đội hình 3-4-1-2, mà ông thử nghiệm trong suốt mùa giải. Steve McManaman làm cầu nối giữa hàng tiền vệ và hậu vệ. Trận đấu dự định diễn ra vào ngày 30 tháng 3 năm 1996 nhưng đã được dời lại đến ngày 03 tháng 4 vì sự hợp tác giữa Premier League và đài truyền hình Sky Sports.[17]

Diễn biến thi đấu

Liverpool đã bắt đầu trận đấu và ghi bàn đầu tiên ở phút thứ hai. Stan Collymore, người đã nhận bóng từ tiền vệ cánh trái Jamie Redknapp, tạo ra một đường chuyền ngang trong vòng cấm địa cho Robbie Fowler đánh đầu thành công ở góc xa và là bàn thắng thứ 27 của anh trong mùa giải.[15] Newcastle bắt đầu gây áp lực lên Liverpool và họ đã có câu trả lời 8 phút sau đó. Tiền đạo Faustino Asprilla vượt qua Neil Ruddock bên cánh phải của Liverpool và chuyền bóng lại cho Ferdinand; sau đó tiền đạo này đã có cú sút bằng chân phải, hạ gục thủ thành David James.[15] Đến phút thứ 14, Newcastle đã vượt lên dẫn trước. Ferdinand có đường chuyền dọn cỗ cho David Ginola ở cánh trái, rồi anh này băng xuống và ghi bàn thắng thứ năm của anh trong mùa giải.[15] Liverpool đã nỗ lực tấn công để tìm bàn thắng thứ 2, nhưng Fowler đã bỏ lỡ một cơ hội ở gần khung thành, Redknapp đã phối hợp từ xa và Steve McManaman đã bỏ lỡ cơ hội khi hiệp 1 sắp khép lại.[15] Beardsley và David Batty đã phạm lỗi và Batty đã bị phạt thẻ vàng sau pha phạm lỗi với McManaman.[15] Ở bên kia, Asprilla và Beardsley đã gần như có thể ghi bàn từ một pha phản công.[15] Ở khoảng thời gian giữa giờ, hậu vệ Liverpool Mark Wright đã được thay thế bằng Steve Harkness vào hiệp hai.[15] 9 phút sau khi hiệp hai bắt đầu, Liverpool ghi bàn gỡ hòa khi Jason McAteer chuyền bóng đến chân của McManaman đang vượt qua hàng phòng thủ Newcastle trong vòng cấm địa của họ và kiến tạo cho Fowler, người ghi bàn thắng thứ hai của trận đấu.[15] Tuy nhiên kết quả này chỉ kéo dài trong 2 phút, Newcastle lại vượt lên dẫn 3-2 với bàn thắng của Asprilla. Ngay sau khi ghi bàn Newcastle đã có cơ hội nâng tỷ số nhưng bóng đi không chính xác sau cú sút của Ferdinand.[15] Liverpool tiếp tục tấn công và đến phút thứ 65 họ ghi bàn thắng gỡ hòa 3-3. Sai lầm của McAteer đã đặt Collymore vào vị trí thuận lợi để anh này sút tung lưới của Pavel Srníček[15].

Cả hai đội đã có những sự thay đổi trong những phút cuối.[15] Hậu vệ Liverpool Rob Jones được thay ra và tiền đạo Ian Rush được vào sân; Darren Peacock của Newcastle đã rời sân để Steve Howey vào thi đấu, nhằm thắt chặt việc bảo vệ khung thành của Newcastle.[15] Khi trận đấu có khả năng kết thúc với tỷ số hòa thì trong những phút bù giờ, Rush và John Barnes bất ngờ mở cuộc phản công để ghi bàn vào lưới Newcastle.[15] Barnes chuyền bóng cho Collymore ở bên cánh trái; Collymore sút bóng xuyên qua Srníček và ghi bàn thắng thứ hai trong trận, và mang đến niềm vui cho The Kop.[15] Ngược lại, Keegan cảm thấy buồn bã.[15]

Kết quả

Liverpool4–3
[18]
Newcastle United
Fowler  2'55'
Collymore  68'90+2'
Ferdinand  10'
Ginola  14'
Asprilla  57'
Khán giả: 40,702[18]
Trọng tài: Mike Reed (Birmingham)
Liverpool
Newcastle United
TM1 David James
HV5 Mark Wright 45'
HV12 John Scales
HV25 Neil Ruddock
HV4 Jason McAteer
TV15 Jamie Redknapp
TV10 John Barnes
TV2 Rob Jones 85'
TV17 Steve McManaman
8 Stan Collymore
23 Robbie Fowler
Dự bị:
TM26 Tony Warner
HV22 Steve Harkness 45'
9 Ian Rush 85'
Huấn luyện viên:
Roy Evans
TM1 Pavel Srníček
HV19 Steve Watson
HV6 Steve Howey 82'
HV27 Philippe Albert
HV3 John Beresford
TV8 Peter Beardsley
TV22 David Batty
TV7 Robert Lee
TV14 David Ginola
11 Faustino Asprilla
9 Les Ferdinand
Dự bị:
HV4 Darren Peacock 82'
TV18 Keith Gillespie
TV10 Lee Clark
Huấn luyện viên:
Kevin Keegan

Sau trận đấu

Để công bằng, họ đã dũng cảm bảo vệ khung thành. Huấn luyện viên có thể bị sa thải trong vòng sáu tháng nếu mỗi trận đấu có diễn biến như vậy.

  — Huấn luyện viên Liverpool Roy Evans' nói sau trận.[19]

Sau trận đấu, Kevin Keegan cho biết rằng có một "một chặng đường dài để đi" trong cuộc đua danh hiệu, bất chấp kết quả trận đấu. Ông ca ngợi cả hai đội và tính chất của trận đấu nhưng từ chối theo phong cách bóng đá mới của Newcastle[1]. Huấn luyện viên của Liverpool Roy Evans cho biết rằng không có đội có thể "giành chức vô địch một cách dễ dàng như thế" và thừa nhận đội bóng của ông cũng đã thiếu mất chiến thuật "chơi hai đấu hai, một đối một, ở phía sau".[1]

Stan Collymore, người ghi bàn thắng thứ tư của Liverpool, tin rằng kết quả lại làm hấp dẫn thêm cuộc đua đến chức vô địch.[20] Steve McManaman cũng cho biết thêm rằng nó hoàn thành một "tuần lớn" cho đội bóng, với việc mà họ lọt tới chung kết của cúp FA.[20] Anh cũng khen hiệu suất của Newcastle, và cũng cho rằng huấn luyện viên của họ có thể tái tạo lại đội bóng.[20]

Hệ quả

Huấn luyện viên Kevin Keegan

Hy vọng vô địch quốc gia của Newcastle phần nào bị lu mờ do kết quả của trận đấu. Cho dù ba ngày sau họ đánh bại Queens Park Rangers, nhưng ở vòng đấu kế tiếp, họ lại để thua Blackburn Rovers khi trong mười phút cuối trận họ bị Blackburn chọc thủng lưới hai lần.[21] Thất bại này khiến Newcastle bị Manchester United bỏ xa đến 6 điểm trên bảng xếp hạng khi giải đấu chỉ còn năm vòng. Sau trận đấu Newcastle thắng Leeds United vào ngày 30 tháng 4 năm 1996, Keegan trong một lần phát biểu trên truyền hình, đã lên tiếng chỉ trích huấn luyện viên của Manchester United, Alex Ferguson đã có những chiêu trò nhằm kích động các cầu thủ Leeds, và nói rằng ông "sẽ thích nó nếu chúng tôi đánh bại họ" trên con đường đến chức vô địch.[22] Ferguson, người bị chỉ trích là đã chỉ đạo Leeds trong thời gian huấn luyện tại Man United vào hai tuần trước đó, đã cho rằng ý kiến trên và nhận xét từ các báo chí như một hành động nhằm nguyền rủa ông từ các đối thủ cạnh tranh trực tiếp.[22] Mùa bóng đó Newcastle đứng thứ hai, kém 5 điểm so với đội đầu bảng Man United, vì thế Keegan nộp đơn từ chức, nhưng bị ban lãnh đạo Newcastle từ chối vào mùa hè.[23] Tháng 1 năm 1997, Keegan chính thức rời băng ghế huấn luyện, và nói rằng "ông đã không làm được những gì có thể tại Newcastle.[23]

Sau trận đấu này, Liverpool phải đến làm khách trên sân của Coventry City, và thua 1-0.[24] Hai chiến thắng và ba trận hòa trong các trận còn lại giúp Liverpool cán đích ở vị trí thứ ba - kết thúc cao nhất của Liverpool trong kỷ nguyên Premier League. Trong trận chung kết cúp FA, Liverpool chịu thất bại trước Manchester United bởi bàn thắng của Eric Cantona ở phút thứ 85.[25]

Đây được xem là trận đấu hay nhất Premier League từ khi thành lập[26][27][28]. Tổng thư ký FIFA Sepp Blatter[nb 1] đã khen ngợi triết lý bóng đá tấn công và gửi cho Keegan lá thư qua đường bưu điện, khen "Anh đã mang đến cho các trận đấu bóng đá của chúng tôi một phong cách tích cực".[29] Phản ánh về kết quả trận đấu, tiền vệ David Ginola quả quyết rằng nếu Newcastle giữ được kết quả dẫn trước 3-2, thì chắc chắn Newcastle sẽ giành được chức vô địch.[30] Trong đợt kỷ niệm 10 năm Premier League, trận đấu này được bình chọn là trận đấu hay nhất thập kỷ từ các cổ động viên và các chuyên gia, nhà bình luận bóng đá.[29] Năm 2011, Sky Sports tổ chức 20 năm kỉ niệm với bảng tóm tắt 20 trận đấu hay nhất Premier League được đăng trên mạng: trận đấu đứng ở vị trí thứ nhất, trên trận Derby Manchester diễn ra tại Old Trafford vào ngày 20 tháng 9 năm 2009.[31] Tháng 5 năm 2012, trận đấu hay thứ hai sau trận derby Manchester ngày 20 tháng 9 năm 2009 trong hoạt động kỷ niệm 20 năm Premier League.[32][33]

Khi Liverpool và Newcastle gặp lại nhau tại Anfield vào ngày 11 tháng 3 năm 1997 tại lượt về mùa bóng 1996-97, tỷ số của trận đấu này cũng tương tự như kết quả của trận đấu năm 1996.[34] Liverpool dẫn trước Newcastle 3-0 khi kết thúc hiệp 1; nhưng "Chích chòe" đã gỡ lại 3 bàn chỉ trong vòng 17 phút trước khi Fowler ấn định kết quả cho Liverpool.[34]

Vào tháng 10 năm 2011, nhằm gây quỹ cho một số tổ chức từ thiện, trong đó có NSPCC và Tổ chức Sir Bobby Robson, cả hai đội bóng đã tổ chức một trận đấu nhằm tái hiện trận đấu ngày 3 tháng 4 năm 1996.[35] Trận đấu được tổ chức tại Kingston Park, sân nhà của Newcastle Falcons; nhiều cựu cầu thủ của Liverpool và Newcastle United đã tham gia, trong đó có Jason McAteer, Alan Shearer, Philippe Albert và Bruce Grobbelaar.[35]

Chú ý

Xem thêm

Chú thích

Liên kết ngoài