Lothar I

(Đổi hướng từ Lothair I)

Lothaire I hay Lothar I (tiếng Hà Lantiếng Latin Trung cổ: Lotharius, tiếng Đức: Lothar, tiếng Pháp: Lothaire, tiếng Ý: Lotario) (795 - 29 tháng 9 năm 855) là Hoàng đế La Mã thần thánh (817–855), Lãnh chúa Bayern (815–817), vua Ý (818–855) và Trung Francia (840–855). Lothair là trưởng nam của Hoàng đế Louis Mộ Đạo nhà Carolus và chính thất Ermengarde xứ Hesbaye,[1] con gái của công tước Ingerman xứ Hesbaye. Có đôi lần Lothair cùng các anh em ruột là Pepin I xứ AquitaineLudwig Người Đức đã nổi dậy phản đối quyết định của phụ hoàng ban cho người anh em cùng cha khác mẹ là Charles Hói quyền đồng thừa kế các lãnh thổ người Frank. Sau khi vua cha băng hà, Charles và Louis cùng nhau hợp lực chống lại Lothair trong một cuộc nội chiến kéo dài ba năm (840–843). Cuộc chiến huynh đệ tương tàn đã trực tiếp dẫn đến sự sụp đổ của Đế chế Francia do ông nội Charlemagne gây dựng, đặt nền móng cho sự hình thành của các nước PhápĐức hiện đại.[2]

Lothaire I
Lothair I trong cuốn Gospels of Lothair, k. 849–851, hiện tại được đặt tại Bibliothèque nationale de France
Hoàng đế của người La Mã
Đăng quang817, Aachen;
5 tháng 4 năm 823, Rome
Tiền nhiệmLouis Mộ Đạo
Kế nhiệmLouis II
Thông tin chung
Sinh795
Mất29 tháng 9 năm 855 (59–60 tuổi)
Prüm
An tángPrüm
Phối ngẫuErmengarde xứ Tours
Hậu duệLouis II
Lothair II
Charles
Hoàng tộcNhà Carolingian
Thân phụLouis Mộ Đạo
Thân mẫuErmengarde xứ Hesbaye

Những năm đầu đời và trị vì

Vương quốc Bavaria

Lothaire sinh năm 795, là con trai của Louis Mộ Đạo và Ermengarde xứ Hesbaye. Cha ông là con trai của Hoàng đế đang trị vị thời đó, Charlemagne. Người ta biết rất ít về cuộc sống ban đầu của Lothair, có lẽ đã được thông qua tại tòa án của ông nội Charlemagne. Năm 814, Hoàng đế cao tuổi qua đời và để lại đứa con trai hợp pháp duy nhất còn sống sót Louis Mộ Đạo làm người kế vị đế chế rộng lớn của mình. Năm sau, Lothair sẽ được phái đến cai quản Bavaria cho cha mình, hoàng đế mới.[1] Năm 817, Louis Mộ Đạo[1] đã vẽ lên Ordinatio Imperii.[3] ITrong đó, Louis đã chỉ định Lothair là người thừa kế chính của mình và ra lệnh rằng Lothair sẽ là người thừa kế của hai đứa con trai nhỏ của Louis là Pippin xứ Aquitaine (20 tuổi) và Ludwig Người Đức (13 tuổi), cũng như cháu trai của ông (Anh em họ của Lothair) Bernard của Ý. Lothair cũng sẽ thừa kế đất đai của họ nếu họ chết không con. Lothair, 22 tuổi, sau đó được trao vương miện chung bởi cha mình tại Aachen. Đồng thời, Aquitaine và Bavaria được trao cho anh em Pippin và Louis, tương ứng, là vương quốc phụ.[3] Sau cái chết của Bernard bởi Louis the Pious, Lothair cũng đã nhận được Vương quốc Ý.[cần dẫn nguồn]Năm 821, Lothair kết hôn với Ermengarde (mất 851), con gái của Hugh, Công tước xứ Tours.[1]

Năm 822, ông đảm nhận chính phủ Ý, vào lễ Phục sinh, ngày 5 tháng 4 năm 823, ông lại lên ngôi hoàng đế bởi Giáo hoàng Pascalê I, lần này tại Rome. Vào tháng 11 năm 824, Lothair ban hành một đạo luật, Constitutio Romana, liên quan đến mối quan hệ của giáo hoàng và hoàng đế dành quyền lực tối cao cho thế lực thế tục, và sau đó ông đã ban hành nhiều sắc lệnh khác nhau cho chính phủ tốt của Ý[1]

Khi Lothair trở lại triều đình của cha mình, mẹ kế Judith đã giành được sự đồng ý của ông đối với kế hoạch bảo vệ vương quốc cho con trai Charles, một kế hoạch được thực hiện vào năm 829,[1] khi hoàng tử trẻ được trao Alemannia trao làm vua.[cần dẫn nguồn] Lothair, tuy nhiên, đã sớm thay đổi thái độ và trải qua thập kỷ tiếp theo trong cuộc xung đột liên tục về việc chia rẽ Đế chế với cha mình. Ông là chủ nhân của Đế quốc, và bị trục xuất và giam cầm tại Ý, trong một lần cầm vũ khí liên minh với anh em của ông và tại một cuộc chiến khác chống lại họ, trong khi giới hạn của vương quốc được chỉ định của ông lần lượt được mở rộng và giảm bớt.[1][4]

Gia đình

Ông kết hôn với Ermengarde xứ Tours vào năm 821, mất vào năm 851.[1]

  • Louis II (825–875) Lên ngôi vua Ý năm 844 bỏi Giáo hoàng Sergius II. Trở thành hoàng đế năm 850. Cưới Engelberga.
  • Hiltrude (826–865) Married Berengar xứ Spoleto.
  • Bertha (c. 830–852)Kết hôn với một người đàn ông lạ mặt, nhưng sau đó là Nữ tu viện trưởng xứ Avenay.
  • Gisela (c. 830–856) abbess of San Salvatore at Brescia[5]
  • Lothair II (835–869) Kế vị cha mình. Cưới Teutberga, con gái của Boso the Elder, con gái của Bá tước xứ Arles.
  • Rotrude (c. 840) Cưới Lambert III xứ Nantes.
  • Charles (845–863) Chiếm lấy Provence, Lyon và Transjuranian Burgundy..

Một con ngoài giá thú được biết đến.

  • Carloman (? – mất năm 853)


Denarius của Lothair I, từ 840–55

Cái chết và hậu quả

13th-century stained glass depiction of Lothair, Strasbourg Cathedral

Năm 855, ông bị bệnh nặng và tuyệt vọng phục hồi đã từ bỏ ngai vàng, chia đất đai giữa ba người con trai vào ngày 23 tháng 9, vào tu viện Prüm, nơi ông qua đời sáu ngày sau đó. Ông được chôn cất tại Prüm, nơi tìm thấy hài cốt của ông vào năm 1860. Chính tại Prüm, Lothair được tưởng niệm nhiều nhất.[6]

Cùng năm đó, vương quốc của Lothair bị chia rẽ giữa ba người con trai của ông[1] trong một thỏa thuận được gọi là Hiệp ước Prüm: người lớn nhất, Louis II, đã nhận được Ý và danh hiệu hoàng đế; người thứ hai, Lothair II, đã nhận được Lotharingia; người trẻ nhất, Charles, đã nhận được Provence.[cần dẫn nguồn]

Liên kết ngoài

Tư liệu liên quan tới Lothair I tại Wikimedia Commons

Lothar I
Mất: 29 tháng 9, 855
Tước hiệu
Tiền nhiệm
Ludwig Người Đức
Công tước xứ Maine
817–831
Kế nhiệm
Pepin I xứ Aquitaine
Tiền nhiệm
Bernard
Vua của Ý
818 - 23 tháng 9 năm 855
với Louis II (844–855)
Kế nhiệm
Louis II
Tiền nhiệm
Louis Mộ Đạo
giữ chức Vua của người Franks và Hoàng đế
Hoàng đế La Mã Thần thánh
817 - 23 tháng 9 năm 855
với Louis Mộ Đạo (817–840)
Louis II (850–855)
Vua của Trung Francia
843 - 23 tháng 9 năm 855
Kế nhiệm
Lothair II
giữ chức Vua của Lotharingia
Kế nhiệm
Charles
giữ chức Vua xứ Provence

Tham khảo

Nguồn

Nguồn từ 1911 Encyclopædia Britannica

  • Annales Fuldenses
  • Nithard, Historiarum Libri, both in the Monumenta Germaniae Historica Scriptores, Bände i. and ii. (Hanover and Berlin, 1826 fol.)
  • E. Mühlbacher, Die Regesten des Kaiserreichs unter den Karolingern (Innsbruck, 1881)
  • E. Dümmler, Geschichte des ostfränkischen Reichs (Leipzig, 1887–1888)
  • B. Simson, Jahrbücher des deutschen Reiches unter Ludwig dem Frommen (Leipzig, 1874–1876)