Tự do trên thế giới (báo cáo thường niên của Freedom House)

Tự do trên thế giới là một cuộc khảo sát cho ra báo cáo hàng năm của Freedom House, một tổ chức phi chính phủ có trụ sở ở Mỹ [3] và một phần do chính phủ Mỹ tài trợ.[4] Cuộc khảo sát này đo mức độ tự do dân sựcác quyền chính trị trong mỗi quốc gia và các vùng lãnh thổ liên quan cũng như các lãnh thổ đang có tranh chấp trên thế giới.

Phân loại các quốc gia theo cuộc khảo sát về Tự do trên Thế giới năm 2020 của Freedom House, liên quan đến tình trạng tự do trên thế giới vào năm 2019.[1]
  Tự do  Một phần tự do  Không tự do
  Các quốc gia được cho là " nền dân chủ bầu cử " trong cuộc khảo sát Tự do của Freedom House trong Thế giới 2020, bao gồm năm 2019.[2]

Nguồn gốc và công dụng

Báo cáo Tự do trên thế giới ra mắt lần đầu năm 1973 bởi Raymond Gastil. Báo cáo cho điểm hàng năm, đại diện cho mức độ quyền chính trị và tự do dân sự ở mỗi quốc gia và vùng lãnh thổ, trên thang điểm từ 1 (tự do nhiều nhất) đến 7 (ít tự do nhất). Tùy thuộc vào xếp hạng, các quốc gia sau đó được phân loại là "Tự do", "Tự do một phần" hoặc "Không tự do".[5] Báo cáo thường được các nhà nghiên cứu sử dụng để đo lường dân chủ và có mối tương quan cao với một số thước đo dân chủ khác như chuỗi dữ liệu Chính trị.[6]

Bảng xếp hạng của Freedom House được đưa tin rộng rãi trên các phương tiện truyền thông và thườngđược các nhà nghiên cứu chính trị dùng làm nguồn tin. Việc xây dựng và sử dụng bảng xếp hạng này đã được đánh giá bởi các nhà phê bình và những người ủng hộ.[7]

Bảng xếp hạng quốc gia

Bảng xếp hạng dựa trên các cuộc khảo sát về Tự do trên Thế giới các năm 2015,[8] 2016,[9] 2017,[10] 2018,[11] và 2019 [12], (báo cáo của năm nay sẽ là về tình hình năm trước). Mức trung bình của mỗi cặp xếp hạng về quyền chính trị và quyền tự do dân sự xác định trạng thái tổng thể của "Tự do" (1,0–2,5), "Tự do một phần" (3,0–5,0) hoặc "Không Tự do" (5,5–7,0).[13]

Dấu hoa thị (*) biểu thị các quốc gia được coi là là " nền dân chủ đại nghị ". Để đủ điều kiện là một "nền dân chủ đại nghị", một quốc gia phải đáp ứng các tiêu chí sau:

  1. Một hệ thống chính trị đa đảng, cạnh tranh;
  2. Quyền phổ thông đầu phiếu của người trưởng thành cho tất cả công dân không có án tích (một số nước có thể trừng phạt thêm và hạ thấp những người có án tích bằng cách tước quyền tham gia của họ khỏi quy trình dân chủ);
  3. Các cuộc bầu cử cạnh tranh được tiến hành định kỳ trong điều kiện bỏ phiếu kín, bảo mật lá phiếu hợp lý, và không có hành vi gian lận cử tri lớn dẫn đến kết quả không đại diện cho ý chí của công chúng; và
  4. Sự tiếp cận đáng kể của công chúng đối với các đảng phái chính trị lớn đối với khu vực bầu cử thông qua các phương tiện truyền thông và thông qua chiến dịch vận động chính trị công khai nói chung.

Một nền dân chủ đại nghị phải có điểm từ 7 trở lên trong số 12 mục về các quyền chính trị loại A (Tiến bộ bầu cử), tổng điểm chung là 20 trong xếp hạng các quyền chính trị và tổng điểm là 30 trong xếp hạng quyền tự do dân sự của họ.[14]

Thuật ngữ "dân chủ đại nghị" của Freedom House khác với " dân chủ tự do " ở chỗ thuật ngữ sau nhấn mạnh một loạt các quyền tự do dân sự đáng kể. Trong cuộc khảo sát, tất cả các nước Tự do đủ cả hai tiêu chuẩn là nền dân chủ đại nghị và dân chủ tự do. Ngược lại, một số quốc gia "Một phần Tự do" hội đủ điều kiện là nền dân chủ đại nghị, nhưng không tự do.[13]

Thế giới

*: Các nền dân chủ đại nghị (như đã mô tả ở trên), PR: các Quyền chính trị, CL: các Quyền tự do dân sự

Các vùng Lãnh thổ

Xu hướng

Theo Freedom House, trong năm 2016, một phần tư các quốc gia và lãnh thổ có sự suy giảm tự do là ở châu Âu.[15]

Tỷ lệ phần trăm các quốc gia trong mỗi loại, từ báo có năm 1973 đến báo cáo năm 2014

</img>1973–2014



</br>

  Không tự do  Tự do một phần  Tự do

Năm



</br>
Miễn phí



</br>
Từng phần



</br> Miễn phí



</br>
không phải



</br> Miễn phí



</br>
Bầu cử



</br> Các nền dân chủ
197541 (27%)48 (32%)63 (41%)-
198051 (32%)54 (33%)56 (35%)-
198553 (32%)59 (35%)55 (33%)-
199061 (37%)44 (26%)62 (37%)69 (41%)
199576 (40%)61 (32%)54 (28%)113 (59%)
200085 (44%)60 (31%)47 (25%)120 (63%)
200589 (46%)54 (28%)49 (26%)119 (62%)
201089 (46%)58 (30%)47 (24%)116 (60%)
201187 (45%)60 (31%)47 (24%)115 (59%)
201287 (45%)60 (31%)48 (25%)117 (60%)
201390 (46%)58 (30%)47 (24%)117 (60%)
201488 (45%)59 (30%)48 (25%)122 (63%)
201589 (46%)55 (28%)51 (26%)125 (64%)
201686 (44%)59 (30%)50 (26%)125 (64%)
201787 (45%)59 (30%)49 (25%)123 (63%)
201888 (45%)58 (30%)49 (25%)116 (59%)
201986 (44%)59 (30%)50 (26%)115 (59%)
Năm 202083 (43%)63 (32%)49 (25%)115 (59%)
Năm 202182 (42%)59 (30%)54 (28%)115 (59%)

Nguồn: Tổng quan về tình trạng quốc gia và xếp hạng 1973–2016,[16] Số lượng và tỷ lệ phần trăm của các nền dân chủ đại nghị 1989–2016,[17] Báo cáo Tự do trên Thế giới 2018 bao gồm năm 2017.[18]

Ghi chú:

  • Những năm được hiển thị trong bản đồ và bảng trên là năm cuộc khảo sát được phát hành, dữ liệu được hiển thị bao gồm năm dương lịch trước đó.
  • Biểu đồ và bảng trên không bao gồm dữ liệu cho các lãnh thổ có liên quan / tranh chấp.

Đánh giá

Có một số tranh luận về tính trung lập của Freedom House và phương pháp luận được sử dụng cho báo cáo Tự do trên thế giới do Raymond D. Gastil và cộng sự đưa ra.[5] Tính trung lập và thành kiến của các chỉ số nhân quyền đã được Kenneth A. Bollen thảo luận trong một số ấn phẩm.[19] Bollen đã viết rằng "Khi xem xét cùng nhau, những lời chỉ trích này cho thấy rằng một số quốc gia có thể đã được đánh giá không chính xác với phép đo của Gastil. Tuy nhiên, không có lời phê phán nào cho thấy có một sự thiên vị có hệ thống trong tất cả các xếp hạng. Hầu hết các bằng chứng bao gồm bằng chứng mang tính giai thoại của tương đối ít trường hợp. Liệu có sự nghiêng về hệ thống hay rời rạc trong xếp hạng của Gastil hay không là một câu hỏi mở "(Bollen, 1986, tr. 586). Chỉ số tự do của Tự do trên thế giới có mối tương quan rất mạnh và tích cực (ít nhất là 80%) với ba chỉ số dân chủ khác được nghiên cứu ở Mainwaring (2001, tr. 53).[20]

Ý tưởng thiên vị hoặc trung lập

Trong nghiên cứu năm 1986 của mình, Bollen đã thảo luận về các đánh giá về các phép đo quyền con người, bao gồm chỉ số được báo cáo trong Tự do trên Thế giới (Bollen, 1986, tr. 585). Những lời chỉ trích về Tự do trên Thế giới trong những năm 1980 đã được thảo luận bởi Gastil (1990), người đã tuyên bố rằng "nhìn chung những lời chỉ trích đó dựa trên ý kiến về Freedom House hơn là kiểm tra chi tiết các xếp hạng khảo sát", một kết luận gây tranh cãi của Giannone.[21] Định nghĩa về Tự do của Gastil (1982) và Ngôi nhà Tự do (1990) nhấn mạnh quyền tự do hơn là thực hành tự do, theo Adam Przeworski, người đã đưa ra ví dụ sau: Ở Hoa Kỳ, công dân được tự do thành lập các đảng chính trị và bầu cử., vậy mà ngay cả trong các cuộc bầu cử tổng thống cũng chỉ có một nửa số "công dân" Hoa Kỳ bỏ phiếu; ở Mỹ, "hai bên cùng phát ngôn một cách đồng thanh tiếng nói được lợi nhuận tài trợ", Przeworski (2003, tr. 277).[7]

Các cáo buộc gần đây về thiên vị ý thức hệ đã khiến Freedom House đưa ra tuyên bố năm 2010 như sau:

Freedom House không giữ quan điểm ràng buộc văn hóa về tự do. Phương pháp luận của cuộc khảo sát dựa trên các tiêu chuẩn cơ bản về quyền chính trị và quyền tự do dân sự, chủ yếu dựa trên các phần có liên quan của Tuyên ngôn Nhân quyền Phổ quát. Các tiêu chuẩn này áp dụng cho tất cả các quốc gia và vùng lãnh thổ, không phân biệt vị trí địa lý, thành phần dân tộc hoặc tôn giáo, hoặc trình độ phát triển kinh tế.[13]

Mainwaring và cộng sự (2001, tr. 52) [20] đã viết rằng chỉ số của Freedom House có "hai thành kiến có hệ thống: điểm số dành cho cánh tả bị ảnh hưởng bởi những cân nhắc chính trị và những thay đổi về điểm số đôi khi được thúc đẩy bởi những thay đổi trong tiêu chí của họ hơn là những thay đổi trong điều kiện thực tế." Tuy nhiên, khi được đánh giá ở các nước Mỹ Latinh hàng năm, chỉ số của Freedom House có mối tương quan rất mạnh và thuận với chỉ số của Adam Przeworski và với chỉ số của chính tác giả: Họ đánh giá hệ số tương quan tuyến tính của Pearson giữa chỉ số của họ và Chỉ số của Freedom House, là 0,82; trong số các chỉ số này và hai chỉ số khác được nghiên cứu, các mối tương quan đều nằm trong khoảng 0,80 đến 0,86 (Mainwaring và cộng sự, 2001, tr. 53).

Như đã trích dẫn trước đây, Bollen đã chỉ trích các nghiên cứu trước đây về Tự do trên Thế giới là mang tính giai thoại và không thuyết phục; họ đưa ra những vấn đề cần được nghiên cứu thêm bằng các phương pháp khoa học hơn là các giai thoại.[5] Bollen đã nghiên cứu câu hỏi về sự thiên vị ý thức hệ bằng cách sử dụng thống kê đa biến. Sử dụng mô hình phân tích nhân tố của họ cho các phép đo nhân quyền, Bollen và Paxton ước tính rằng phương pháp của Gastil tạo ra độ chệch là -0,38 độ lệch chuẩn (sd) chống lại các nước theo chủ nghĩa Mác-Lênin và có thành kiến lớn hơn, +0,5 sd, thiên về các nước theo đạo thiên chúa; kết quả tương tự được tổ chức cho phương pháp luận của Sussman (Bollen và Paxton, 2000, tr. 585).[22] Ngược lại, một phương pháp khác của một nhà phê bình Tự do trên Thế giới đã tạo ra sự thiên vị cho các nước cánh tả trong suốt những năm 1980 là ít nhất +0,8 sd, một thành kiến "phù hợp với nhận định chung rằng các nhà khoa học chính trị ủng hộ chính trị cánh tả hơn là dân chúng nói chung" (Bollen và Paxton, tr. 585).

Sử dụng và phân tích khái niệm

Những chỉ trích về việc tiếp nhận và sử dụng báo cáo Tự do trên Thế giới đã được Diego Giannone ghi nhận:[23]

  • "Kéo dài khái niệm", thuật ngữ quan trọng của Giovanni Sartori cho một thiếu sót về phương pháp luận thường gặp trong các nghiên cứu xã hội.[24] Giannone báo cáo như một ví dụ rằng, theo Landman và Hausermann (2003), "chỉ số của FH đã được sử dụng như một công cụ để đo lường dân chủ, quản trị tốt và nhân quyền, do đó tạo ra một sự giãn nở khái niệm là nguyên nhân chính của ' tổn thất về độ chính xác nội hàm ": nói tóm lại, một công cụ được sử dụng để đo lường mọi thứ, cuối cùng, không thể phân biệt được bất cứ thứ gì."
  • Các vấn đề với tập hợp. Giannone trích dẫn kết luận của Scoble và Wiseberg (1981) rằng "tổng điểm tự do dân sự là 4 và điểm tự do chính trị là 2 cũng giống như tổng điểm tự do dân sự là 2 và điểm tự do chính trị là 4 mặc dù cách giải thích thực chất của các kết hợp khác nhau này là khác nhau. " [25]
  • "Thiếu tính cụ thể và chặt chẽ trong xây dựng" và "mức độ minh bạch và khả năng nhân rộng của các thang đo không đầy đủ", tham khảo đầu tiên của Scoble et al (1981) và sau đó là Hadenius và Teorell (2005).[26] Để ủng hộ điều này, ông cũng trích dẫn kết luận của Munck và Verkuilen (2002) rằng "dữ liệu tổng hợp do Freedom House cung cấp phải được chấp nhận phần lớn dựa trên niềm tin", do các yếu tố "không có bộ quy tắc mã hóa được cung cấp, và các nguồn thông tin không được xác định với đủ độ chính xác, và vì dữ liệu phân tách đã không được cung cấp cho các học giả độc lập ".

Chuỗi thời gian

Trong "Các khía cạnh chính trị và tư tưởng trong việc đo lường nền dân chủ: trường hợp Freedom House" (2010) xem xét những thay đổi đối với phương pháp luận kể từ năm 1990, Diego Giannone kết luận rằng "do những thay đổi trong phương pháp luận theo thời gian và mối liên hệ chặt chẽ giữa phương pháp luận và chính trị các khía cạnh, dữ liệu FH không đưa ra chuỗi thời gian không bị gián đoạn và trung lập về mặt chính trị, do đó chúng không được sử dụng cho các phân tích xuyên thời gian ngay cả khi phát triển các giả thuyết đầu tiên. Vấn đề nhất quán bên trong của chuỗi dữ liệu là một câu hỏi. " [27]

Về chủ đề này, trang web của Freedom House trả lời rằng họ đã "thực hiện một số thay đổi khiêm tốn về phương pháp luận để thích ứng với những ý tưởng đang phát triển về quyền chính trị và quyền tự do dân sự. Đồng thời, dữ liệu chuỗi thời gian không được sửa đổi trở về trước và bất kỳ thay đổi nào đối với phương pháp luận đều được áp dụng tăng dần để đảm bảo tính so sánh của các xếp hạng từ năm này sang năm khác. " [13]

Xem thêm

Ghi chú

Tài liệu tham khảo