Karl Bryullov

Karl Pavlovich Bryullov (Tiếng Nga: Карл Па́влович Брюлло́в; 12 tháng 12, 1799 – 11 tháng 6, 1852), tên gốc Charles Bruleau[1], còn được chuyển tự thành BriullovBriuloff, bạn bè thường gọi là "Karl Đại đế"[2][3], là một họa sĩ người Nga. Ông được coi là nhân vật chủ chốt trong tiến trình chuyển tiếp từ tân cổ điển Nga sang chủ nghĩa lãng mạn.

Karl Bryullov
Карл Павлович Брюллов
Chân dung tự họa (1848)
Thông tin cá nhân
Sinh
Tên khai sinh
Charles Bruleau
Ngày sinh
(1799-12-12)12 tháng 12 năm 1799
Nơi sinh
St. Petersburg
Mất
Ngày mất
11 tháng 6 năm 1852(1852-06-11) (52 tuổi)
Nơi mất
Manziana
An nghỉCimitero Acattolico
Giới tínhnam
Nghề nghiệphọa sĩ, kiến trúc sư, nghệ sĩ đồ họa
Gia tộcBryullov
Gia đình
Bố
Paul Bruleau
Hôn nhân
Emilie Timm
Đào tạoBản mẫu:Học viện Nghệ thuật Hoàng gia
Học sinhPimen Orlov, Bogdan Willewalde, Aleksandr Agin
Lĩnh vựchội họa
Sự nghiệp nghệ thuật
Đào tạoHọc viện Nghệ thuật Hoàng gia Nga
Trào lưuChủ nghĩa lãng mạn
Thể loạichân dung, tranh lịch sử
Thành viên củaHọc viện Mỹ thuật Florence
Tác phẩmNgày cuối cùng của Pompeii
Có tác phẩm trongBảo tàng Nga, Nhà trưng bày Tretyakov, Bảo tàng Ermitazh, Bảo tàng Quốc gia Warsaw, Phòng trưng bày Quốc gia Armenia
Giải thưởngBản mẫu:Imperial Academy of Arts

Tiểu sử

Karl Bryullov sinh ngày 12 (23) tháng 12 năm 1799 tại St. Petersburg[4], là con của Pavel Ivanovich Briullo (Brulleau, 1760—1833). Cha ông là viện sĩ, thợ khắc gỗ, thợ chạm, hậu duệ của người Huguenot. Ngay từ nhỏ, ông đã rất hứng thú với nước Ý. Dù được đào tạo tại Học viện Nghệ thuật Hoàng gia (1809-1821), Bryullov chưa bao giờ hoàn toàn đi theo phong cách cổ điển do các thầy giáo truyền dạy, cũng như anh trai Alexander Bryullov cổ vũ. Hoàn thành chương trình đào tạo với tư cách là một sinh viên đầy triển vọng và giàu trí tưởng tượng, ông rời Nga lên đường tới Rome và làm họa sĩ vẽ tranh chân dung, cảnh vật thường ngày cho tới năm 1835. Dẫu vậy, tiếng tăm của ông chỉ thực sự nổi lên khi ông bắt đầu sáng tác tranh đề tài lịch sử.

Tác phẩm lừng danh nhất của Bryullov, bức Ngày cuối cùng của thành Pompeii (The Last Day of Pompeii 1830–1833), được PushkinGogol đánh giá ngang hàng với các tác phẩm hàng đầu của RubensVan Dyck. Tác phẩm khiến công chúng Italy xúc động mạnh và nhờ đó đưa tên tuổi Bryullov lên thành một trong những họa sĩ châu Âu tài ba nhất thời kỳ đó. Sau khi hoàn thành tác phẩm này, ông đầy tự hào trở về thủ đô Nga, kết bạn với nhiều người thuộc giới tinh anh quý tộc và trí thức, gây dựng được một vị trí cao trong Học viện Nghệ thuật Hoàng gia.

Một giai thoại liên quan đến Bryllov xuất hiện trong bài tiểu luận "Tại sao con người làm cho chính họ bị u mê" ( "Why Do Men Stupefy Themselves?") và sau đó trong cuốn sách Nghệ thuật là gì (What is Art), đều của Leo Tolstoy.

Thời kỳ giảng dạy tại Học viện (1836-1848), ông phát triển một phong cách vẽ tranh chân dung hòa hợp được tính đơn giản của tân cổ điển với khuynh hướng lãng mạn, và thiên hướng hiện thực chủ nghĩa của Bryullov được mức độ xâm nhập vào tâm lý làm cho thỏa mãn. Khi đang thi công trần nhà thờ chính tòa St Isaac, sức khỏe của ông đột nhiên chuyển biến xấu. Nghe lời tư vấn của bác sĩ, Bryullov tới Madeira năm 1849 và dành ba năm cuối đời tại Italy. Ông qua đời tại làng Manziana gần Rome và được chôn cất tại nghĩa trang Cimitero Acattolico ngay tại địa phương này.

Tác phẩm chọn lọc

Tham khảo và chú thích

Tài liệu

Liên kết ngoài