Bêng Hi-chong

Bêng Hi-chong (明熹宗; 1605 nî 12 goe̍h 23 ji̍t – 1627 nî 9 goe̍h 30 ji̍t), pún-miâ Chu Iû-kàu (朱由校), sī tē-16 tāi Bêng-tiâu hông-tè. Hi-chong sī Kong-chong ê tōa-hàn hông-chú, seⁿ-bú sī Hàu-hô Thài-hiō͘. Hi-chong tī 1620 nî kàu 1627 nî nî-kàiⁿ chāi-ūi, nî-hō Thian-khé (天啓). Hi-chong ê hông-hiō͘ sī Hàu-ai Tiat Hông-hiō͘.

Thian-khé Hông-tè
天啓皇帝
Tāi Bêng ê hông-tè
Tāi Bêng ê hông-tè
Chāi-ūi1620 nî 10 goe̍h 1 ji̍t – 1627 nî 9 goe̍h 30 ji̍t
Chêng-jīmThài-chhiong Hông-tè
Kè-jīmChông-cheng Hông-tè
Choân-miâ
Chu Iû-kàu (朱由校)
Liân-hō kap sî-kan
Thian-khé (天啓): 1621–1628
Sē-hō
Tiat Hông-tè (悊皇帝)
Biō-hō
Hi-chong (熹宗)
Lāu-pēThài-chhiong Hông-tè
Lāu-búHàu-hô Hông-thài-hiō
Chhut-sì1605 nî 12 goe̍h 23 ji̍t(1605-12-23)
Pak-kiaⁿ
Kòe-sin1627 nî 9 goe̍h 30 ji̍t (21 hòe)
Pak-kiaⁿ