Chông-cheng

Chông-cheng (崇禎; 1628 nî chì 1644 nî) sī Tiong-kok Bêng-tiâu tē-17 tāi hông-tè Su-chong ê liân-hō, chêng-āu lóng-chóng 17 tang. Chông-cheng sī Bêng-tiâu ê chòe-āu chi̍t ê chèng-thóng liân-hō. Chu Iû-kiám tī Thian-khé 2-nî (1622 nî) pī chheh-hong ûi Sìn-ông (信王), āu-lâi chē-thiⁿ chiâⁿ-chò hông-tè. Hit tong-sî, lōe-koh gí-tēng ê liân-hō sī Khiân-sèng (乾聖), Heng-hok (興福), Hâm-ka (咸嘉), Chông-cheng (崇貞); Chu Iû-kiám soán-tēng Chông-cheng, jiân-āu chiah chiong i kái-chò Chông-cheng (崇禎).[1] Lēng-gōa iáu-ū Éng-chhiong (永昌), Siāu-khèng (紹慶), Hâm-lêng (咸寧), Chông-cheng (崇貞) ê kóng-hoat.[2]

崇禎
Chông-cheng
1628 nî chì 1644 nî
Kok-ka
Bêng
Kun-chú
Su-chong
Tn̂g-té
17 tang
Chông-cheng

1644 nî, Lí Chū-sêng kong-khek Pak-kiaⁿ, thui-hoan Bêng-tiâu; Chu Iû-kiám chū-sat. Lí Chū-sêng jiân-āu tī Pak-kiaⁿ kiàn-li̍p Tāi Sūn chèng-koân, kái liân-hō chò Éng-chhiong. Gô͘ Sam-kùi ióng-tài Chu Chû-lōng, kái-goân Gī-heng. Bêng-tiâu bia̍t-bông liáu-āu, Tiâu-sián ông-tiâu ê kùi-cho̍k chhut-chū hoán-khòng Boán-chheng kap Sió-tiong-hôa su-sióng, tī in kok-lāi iû-goân sú-iōng Chông-cheng liân-hō. Pí-lūn Chông-cheng Kí-goân-hō͘ Pat-si̍p-sam-liân (崇禎紀元後八十三年; 1710 nî), Chông-cheng-hō͘ Chài-kùi-thiú (崇禎後再癸丑; 1733 nî), Chông-cheng Kí-goân-hō͘ Chài-it-thiú (崇禎紀元後再乙丑; 1865 nî) téng-téng. Án-ne ê hiān-siōng pī hō-chò Chông-cheng Kí-goân.

Se-le̍k ê tùi-chiàu-pió

Chông-chengGoân-liân2-liân3-liân4-liân5-liân6-liân7-liân8-liân9-liân10-liân
Se-le̍k1628 nî1629 nî1630 nî1631 nî1632 nî1633 nî1634 nî1635 nî1636 nî1637 nî
Kan-chiBō͘-sînKí-sūKeng-ngó͘Sin-bīJîm-sinKùi-iúKap-sutIt-hāiPéng-chúTeng-thiú
Chông-cheng11-liân12-liân13-liân14-liân15-liân16-liân17-liân 
Se-le̍k1638 nî1639 nî1640 nî1641 nî1642 nî1643 nî1644 nî
Kan-chiBō͘-înKí-báuKeng-sînSin-sūJîm-ngó͘Kùi-bīKap-sin

Chham-khó

Thâu-chêng:
Thian-khé
Tāi Bêng liân-hōĀu-piah:
Gī-heng