Chū-sat

Chū-sat (自殺; Eng-bûn: suicide), he̍k-chiá chū-chīn (自盡), kiâⁿ té-lō͘ (行短路), sī thiâu-kang chō-sêng ka-kī sí-bông ê hêng-ûi. Chū-sat hêng-ûi ê hoat-seng it-poaⁿ sī ut-chut ê kiat-kó; khí-in tī cheng-sîn-pēⁿ, pí-lūn iu-ut-chèng, sò-ut-chèng, cheng-sîn-hun-lia̍t-chèng, pian-iân-sèng jîn-keh chiòng-gāi,[1] chiú-cheng tiòng-to̍k, ia̍h-sī io̍h-bu̍t lām-iōng[2], lēng-gōa iáu-koh ū ap-le̍k in-sò͘ chhan-chhiūⁿ keng-chè khùn-lân, jîn-chè koan-hē būn-tê, kap lêng-tī téng-téng in-sò͘.[3] Chū-sat hông-tī ê khang-khòe pau-koat hān-chè chiông-sū chū-sat hêng-ûi ê hong-hoat kap ki-hōe, pí-lūn chhèng-ki kap to̍k-io̍h koán-chè, tī-liâu cheng-sîn-pēⁿ, iáu-ū kái-siān keng-chè tiâu-kiāⁿ. Sui-jiân gûi-ki jia̍t-sòaⁿ chin chia̍p-khòaⁿ, m̄-koh in tùi chū-sat hông-tī hāu-kó pēng-bô ti̍t-chiap koan-liân.[4]

Édouard Manet ê chok-phín Le Suicidé

Chham-khó